Bạn thân mến, để chứng minh thêm cái chân lý tôi vừa diễn giải ở chương trên, nghĩa là những sự hy sinh nhỏ mọn hằng ngày, có một mãnh lực rất to tát để cứu các linh hồn, tôi xin hiến Bạn câu truyện cảm động, mà Cha Mathêuô, một vị tông đồ Thánh Tâm, đã kể: Một hôm Cha được mời đi thăm một bệnh nhân đã bị vạ tuyệt thông, vì những cuộc vận động bài tôn giáo ghê gớm của ông. Ông ta hết sức ngạc nhiên, khi thấy một vị linh mục đứng cạnh giường. Ông hằm hằm nói: “Xin ông ra khỏi đây lập tức”. – “Không, không giải tội được cho ông, nhân danh Thánh Tâm thì tôi không thể ra khỏi đây” – Ông ta càng la to: “Ông đừng nói đến truyện ấy, ông ra ngay cho, ông không biết ông đang nói với ai”. – “Thưa ông, tôi biết lắm, ông là kẻ thù của Người, ông đã đâm thủng Tim Người, nhưng lỗ thủng ấy đã biến thành cửa thiên đàng và cửa tha thứ cho ông, và Người sai tôi đến xin ông vui lòng nhận sự tha thứ của Người” – Ông ta đáp lại ngay: “Không đời nào, xin ông ra cho”. Nhưng Cha Mathêuô nhất định không đi vì người nhất định không thả chiếc mồi của lòng nhân từ Chúa, Cha đòi Chúa một phép lạ. Cha liền van ông ta: “Thưa ông, ông ghét Người, nhưng Người yêu ông. Xin ông đọc với tôi câu này: Lạy Chúa Giêsu, con mến Chúa vì Chúa là Chúa Giêsu”. Nhưng mỗi lần, ông đều đáp lại với tất cả lòng thù ghét của ông. Cha Mathêuô lại càng nài: “Xin ông hãy đọc cùng tôi: Lạy Chúa Giêsu, con mến Chúa vì Chúa là Chúa Giêsu”. Cha nhắc lại, mười, hai mươi lần, và hơn nữa… cái câu có sức lạ lùng ấy. Và Cha thấy hình như càng ngày câu ấy càng đâm sâu vào tận đáy lòng ông. Phải, Cha cảm thấy ông ta cảm động, và không còn thấy hằn học tức tối nữa. Cha Mathêuô lại nài nẵng thêm: “Xin ông đọc với tôi: Lạy Chúa Giêsu, con mến Chúa vì Chúa là Chúa Giêsu”. Đến một nửa giờ sau, sau những phút yên lặng nặng nề, ông ta mới ngửa mặt lên nhìn Cha Mathêuô, và trong khóe mắt, thấy ướt lệ. Ơn Chúa đã bắt đầu thắng. Cha lợi dụng ngay cơ hội, và giục ông ta: “Ông hãy đọc với tôi: Lạy Chúa Giêsu, con mến Chúa vì Chúa là Chúa Giêsu”. Sau một lúc chiến đấu và quyết liệt, ông ta giơ tay lên cùng Cha Mathêuô, và nức nở: “Phải, tôi mến Người… vì Người yêu tôi”. Cha Mathêuô ôm ông ta vào người. Thánh Tâm Chúa đã thắng vinh hiển. Khỏi một lúc, cũng như Sao-lê, ông hỏi Cha: “Tôi phải làm gì?” – Cha đáp: “Ông phải xưng tội. Tôi sẽ giúp ông”. Một giờ rưỡi sau, ông vui mừng sung sướng, gọi vợ chưa rửa tội, và ba con trai cũng chưa rửa tội đến và khuyên bắt chước gương ông ta. Một tháng sau, cha Mathêuô được phép dâng lễ ngay trong phòng người bệnh ấy, chung quanh giường ông, là bốn người vừa mới được rửa tội hôm trước, vợ và ba người con trai… và trong căn phòng ấy đã vang dội bài ca Christus vincit (Chúa Kitô chiến thắng). Cha Mathêuô kết luận: Bất cứ chỗ nào có một nắm rơm thành Bê-lem cháy, nghĩa là một linh hồn thánh, dù bề ngoài rất bé mọn, thì ở đấy, có nguồn mạch sinh sự sống, dù cần đến phép lạ. Vậy nắm rơm trong gia đình ấy là ai? Là một người đàn bà, đã 25 năm làm người giúp việc trong gia đình ấy. Bà đã dâng hết mọi lời cầu nguyện, mọi sự hy sinh, mọi giọt nước mắt, mọi nỗi nhọc nhằn… rước lễ hàng ngày, thức đêm cầu nguyện, chỉ xin Thánh Tâm Chúa ban cho một ơn là thấy cả gia đình ấy ăn năn trở lại, trước khi mình nhắm mắt. Vậy thì ai không làm tông đồ được, ai không cứu các linh hồn được? Bạn hãy nhất định làm nắm rơm kia đi, rồi Bạn sẽ thấy chung quanh Bạn cháy sáng… như và có khi còn hơn gia đình Bạn vừa nghe kể truyện trên đây.
|